Vào thế kỷ thứ ba trước Công nguyên, Trung Quốc là quốc gia đầu tiên khám phá ra phương pháp trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa. Chính vì thế, tơ lụa được coi là mặt hàng rất quý chỉ dành cho vua chúa và quý tộc. Sau này, người Trung Quốc trên lưng những con lạc đà đi khắp nẻo đường đã mang theo các thứ này đến Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Uzbekistan, Azerbaijan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập, qua vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu để buôn bán, trao đổi hàng hóa.
Con đường tơ lụa” đã tồn tại suốt 17 thế kỷ khi con người chưa phát triển đường hàng hải. Đây không chỉ là con đường mậu dịch buôn bán nối liền Đông – Tây có từ hàng nghìn năm trước, mà còn là huyết mạch giao lưu chính trị, tôn giáo, văn hóa giữa các nước với nhau.
Năm 2014, “Con đường tơ lụa” đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới, bởi nó thực hiện một sứ mệnh quan trọng của lịch sử thế giới và cần được bảo tồn như một nhân chứng về sự phát triển văn minh nhân loại.